Tôi hét lên một tiếng phẫn nộ, túm lấy miếng bọt biển ma quái quẳng
xuống đất. Sau đó tôi nhảy lên xe và đẩy qua đẩy lại trên con Grool, quyết
tâm nghiền nát nó thành đất.
– Dừng lại! Dừng lại! – Daniel lao xe lên cỏ, hét to. – Chị không thể
giết con Grool được. Chị chỉ cho nó cái gì mà nó muốn thôi.
Tôi vừa thở vừa nhìn thằng em.
– Nhìn nó xem! – Daniel chỉ tay. – Con Grool thậm chí lại thích thú.
Chị đã giúp nó chứ không phải làm nó đau.
Tôi nhìn xuống con Grool. Nó phập phồng nhanh hơn trước. Đôi mắt
nhỏ quái đản của nó ánh lên tia độc ác. Thân hình màu đỏ máu của nó chói
lên trong ánh trời chiều. Tiếng cười hê hê nó phát ra cứa vào khoảng không
như móng tay vạch lên bảng đen.
Tôi dẩy chiếc xe đạp về nhà, mặc nó đổ vật trên đường. Sau đó tôi chạy
lại chỗ con Grool nhặt nó lên mang vào nhà. Daniel theo sát tôi.
– Bây giờ chị sẽ làm gì? – Nó hỏi.
– Rồi mày sẽ thấy. – Tôi nói trong khi đi xuống bếp.
Tim tôi đập mạnh, máu như bốc lên đầu.
Tôi nhét con Grool vào rãnh chậu rửa bát rồi dùng một thanh gỗ ấn sâu
nó vào. Daniel đứng bên tôi lặng lẽ nhìn. Tôi xả nước nóng thật mạnh. Bật
công tắc bên cạnh chậu rửa bát và mỉm cười với cậu em. Nước réo lên sùng
sục, ầm ầm và ken két như tiếng nghiến răng.
– Hay lắm! – Tôi reo lên sung sướng.
Mấy giây sau rãnh nước chậu rửa bát lại chảy sạch. Tôi vui vẻ nói với
Daniel:
– Xong rồi! Nó đã trôi tuột đi rồi!
Carlo chạy ào vào bếp.
– Có chuyện gì vậy? – Nó kêu lên như hụt hơi. – Con Grool đâu rồi?
Tôi quay sang Carlo cười: