MIẾNG BỌT BIỂN MA QUÁI - Trang 87

Hơi thở mạnh của Grool đã chậm dần xuống. Tôi lại vẫn hát tiếp những

lời ru nhẹ nhàng, êm ái. Và chúng tôì kinh ngạc thấy Grool đổi màu: từ đỏ
sang hồng rồi cuối tùng trở lại màu nâu đục bình thường.

– Kỳ thật! – Daniel thì thào.

– Nhìn xem này. – Tôi nói, giữ chặt con Grool hơn. Sau đó tôi hát sang

một bài ru khác. Con Grool nhỏ đi trông thấy. Tôi thấy nó co lại khô đi trong
tay tôi. Mắt nó khép lại, phủ một lớp da nâu.

– Nó đang yếu đi đấy, chị Kat ạ. – Daniel hớn hở nói.

– Xem đây, – tôi bảo cậu em. Nói rồi tôi thầm thì với con vật. – Đây,

đây, Grool bé bỏng, Grool dễ thương. – Tôi nựng nó như nựng một đứa trẻ.

Con Grool thở chậm lại, chậm lại rồi dừng hẳn. Nó nằm như chết trong

tay tôi. Không một âm thanh. Không thở phập phồng. Không co giật.

– Bây giờ ta sẽ kiểm tra nó xem! – Tôi nói với Daniel và Carlo. Sau đó

tôi đưa miếng bọt biển nhăn nheo áp vào mặt và hôn nó một cái thật mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.