MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 101

Chú Hai mơ màng từ sân vào nhà nằm, chỉ liếc chúng tôi một cái, tiếp

tục nhắm mắt, không thèm để ý đến nữa.

“Tiểu Vũ, con đưa ông anh đây đi nhìn một cái, đi nhanh về nhanh,

nhớ là chỉ được đi nửa tiếng thôi, trời không còn sớm nữa.” Vẻ mặt thím
Hai vô cùng nghiêm túc, thực ra bà ấy cũng không muốn tôi đưa Huyền
Thanh đạo trưởng đi, bà ấy sợ có chuyện gì xảy ra với tôi, những chuyện
xảy ra mấy ngày nay làm bà ấy không yên tâm.

“Thím Hai, thím yên tâm, con sẽ về ngay.” Tôi cười ha ha, nói với

thím Hai, tránh cho bà ấy nghi ngờ tôi đi làm chuyện gì khác.

“Anh, em đi với, em không muốn ở nhà.” Tôi và Huyền Thanh đạo

trưởng vừa mới ra đến cửa, em gái chạy ra kéo tay tôi lại, mắt nhìn chằm
chằm Huyền Thanh đạo trưởng.

“Không sao đâu, anh đưa ông ấy đến nơi rồi về ngay, em quay vào đi.”

Tôi đẩy em gái vào phòng.

“Được rồi, anh cẩn thận một chút, phải mau trở về đấy.” Em gái nhìn

tôi lưu luyến, giống như tôi không trở về nữa vậy. Trong lòng tôi vô cùng
khó chịu. Thím Hai và em gái lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi
nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu không thật có lỗi với bọn họ.

Tôi đi trước, Huyền Thanh đạo trưởng theo sau. Lúc này đã xế chiều.

Mặt trời đang từ từ xuống núi. Chúng tôi đi tới ngôi nhà của chú Hai ở sau
núi. Ngôi nhà này nằm nữa một rừng cây, xung quanh không có gia đình
nào khác. Trên núi trồng rất nhiều cây, thỉnh thoảng lại có trẻ con đến đây
thả bò. Thấy bốn phía im ắng không một bóng người, tôi và Huyền Thanh
đạo trưởng mới dừng bước.

"Đạo trưởng ăn no chưa?" Tôi khách sáo hỏi một câu, che giấu sự

căng thẳng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.