MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 184

nhúm dán chặt lấy đùi, mồ hôi mướt mát. Cậu ta vừa chạy vừa kêu lên, còn
xách theo hành lý thật nặng, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp một tráng hán,
túm chặt cánh tay anh ta không chịu buông. Tôi vội vàng chạy qua xem kết
quả một chút, bốn phía cũng có không ít người vây xem, cảnh sát đường sắt
cũng tới rồi.

“Thằng nhóc mày làm gì đây, dám nói ta là ăn trộm, mau buông tay!”

Tráng hán trợn tròn mắt nhìn cậu ta, dáng vẻ giống như giận dữ muốn đánh,
cậu đeo mắt kính tuy cao nhưng so với ông này thì trở nên không khác gì
một người lùn.

“Ông chính là ăn trộm! Tôi vừa nhìn thấy ông thò tay móc ví của nữ

sinh kia!” Cậu mắt kính tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, tay nắm càng
chặt.

“Thằng nhóc thối, mày nhìn rõ đi, xem cô gái này dáng dấp ra sao?”

Tráng hán kéo nữ sinh bên cạnh tới trước mặt, nữ sinh kia cũng quay lại,
một khuôn mặt mập mạp toàn là thịt đang bực bội nhìn mắt kính. Lúc ấy tôi
liền biết được chuyện gì xảy ra.

“Đây là con gái tao, ví tiền của tao bỏ trong hành lý của nó, tao cầm

tiền của tao mà mày cũng quản?” Tráng hán hất tay một cái, mắt kính lập
tức ngã lăn ra đất.

“Ai mượn ngươi quản, tên bốn mắt chết tiệt! Bệnh thần kinh!” Cô gái

mập cũng tức giận mắng cậu ta.

Hai cha con nối gót nhau bỏ đi, cảnh sát đường sắt đứng gần cũng bật

cười haha, vội vàng kéo cậu mắt kính đứng lên, lúc này thấy kính của cậu
ta bị rớt, tôi vội vàng nhặt lên giúp.

“Này, xin chào! Mắt kính của cậu, trả cậu này!” Tôi đưa cặp kính tới.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.” Mắt kính gật đầu lia lịa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.