MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 19

Tôi nhìn đến ngây người.

Sau đó, cơ thể bị người khác lôi về phía trước, mãi cho đến khi ra khỏi

sân mới khôi phục lại tinh thần.

Trên đường đi, Áo sơ mi đi tới trước mặt chú Hai, vuốt vuốt tay tiếc

nuối nói: “Chú à, thật đáng tiếc, chuyện này chưa từng có người nào làm
được. Ông chủ Hồng rất tức giận nên không thể trả tiền công cho chú.
Nhưng thấy chú không có công lao cũng có khổ lao, cháu tự bỏ tiền túi trả
cho chú ba trăm đồng.”

Vừa nói chuyện, Áo sơ mi vừa lấy ra ba trăm đồng đưa cho chú Hai,

chú Hai cũng không nhận.

Một cỗ lửa giận bùng lên trong lòng tôi, không đè nén được nữa, tôi

cầm lấy ba trăm đồng hung hăng ném vào mặt Áo sơ mi: “Ai thèm đồng
tiền dơ bẩn của mày, cút!”

Trên đường đi về, tôi không ngừng hỏi chú Hai về việc xảy ra ở nhà

chính, nhưng chú Hai cái gì cũng không trả lời, chỉ yên lặng đi đường.

Về sau, tôi cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng, chúng tôi cũng về đến nhà. Chúng tôi như
hai cái xác không hồn đi vào cửa nhà, em gái và thím Hai mới nhìn thấy vui
mừng không thôi, ngay sau đó trợn tròn mắt sững sờ.

Thím Hai hỏi chú Hai có chuyện gì, chú Hai cũng chỉ ảm đạm nói một

câu “Không có việc gì”, rồi đi thẳng vào buồng ngủ. Thím Hai và em gái
cho rằng chú Hai quá mệt mỏi nên cũng không hỏi gì nữa, quay lại nhìn về
phía tôi, hỏi chuyện mấy ngày ở bên ngoài.

Tôi miễn cưỡng tươi cười, cố làm ra vẻ thoải mái, mạnh mẽ chống đỡ,

cùng hai người nói chuyện mấy ngày qua. Chỉ có chuyện lúc hoàng hôn ở
nhà ông chủ Hồng, tôi không nhắc tới nửa chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.