MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 198

ra ngoài.

“Ồn ào cái gì, tắt đèn đi ngủ đi!” Lý Lâm đột nhiên giống như phát

điên, từ trên giường nhảy xuống tắt đèn.

Tên Lý Lâm đáng chết kia bày ra bộ dạng giống như “trái đất này là

của bố mày”. Tôi còn chưa tắm đã tắt đèn. Tôi vội vàng mở đèn lên. Hắn
thấy tôi mở đèn lập tức lấy chăn chùm qua đầu.

Ngày thứ hai lên lớp quả nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi. Cô ấy ngồi

cùng bàn với một nữ sinh khác ở hàng trên. Buổi trưa, cơm nước xong là
đến tiết toán cao cấp, tôi căn bản không có tâm tư ngồi học, thấy Triệu
Ngọc Nhi lại nghĩ đến chuyện chú Hai, thím Hai, cả em gái nữa.

“Này! Nghĩ gì thế?” Triệu Ngọc Nhi đi tới, quơ quơ tay trước mặt tôi.

“Không, không nghĩ gì, chỉ hơi mệt thôi!” Tôi đang nghĩ tới nội dung

bên trong quyển sách của chú Hai, không để ý nên hơi giật mình.

“Đồ ngốc, tan học rồi! Người đã đi hết cả rồi, cậu vẫn còn ngồi đây.

Đi, hôm qua đã nói cùng nhau ăn cơm, bữa cơm này cậu nhất định phải ăn,
nếu không tôi sẽ giận đó.” Triệu Ngọc Nhi lui về phía sau hai bước, đứng
thẳng người, giả vờ tức giận.

“Tôi đi là được chứ gì. Tôi cũng không nói không đi. Không phải bây

giờ đã đi rồi sao? Đi thôi!” Tôi vừa nói vừa làm ra vẻ hùng hồn cầm sách đi
ra khỏi giảng đường.

Ra khỏi cổng trường, Triệu Ngọc Nhi thuận tay vẫy một cái taxi. Nói

thực, trong thôn chú Hai không có đồ chơi này, tôi lên xe hết nhìn đông lại
nhìn tây, cảm thấy cực kỳ mới mẻ.

“Niếp Vũ, cậu nhìn cái gì mà cứ lấm la lấm lét thế, chưa từng ngồi taxi

à?” Triệu Ngọc Nhi dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.