“Triệu Ngọc Nhi, sao cậu lại gọi bà ấy là dì Lưu, cậu quen bà ấy à?”
Tôi cho rằng dì Lưu kia là mẹ ruột của cô ấy.
“À, đây là một nhà hàng chi nhánh của ba tôi mở. Chi nhánh này gần
trường chúng ta nhất nên tới đây. Được rồi, Niếp Vũ, cậu muốn ăn gì tự
chọn đi!” Nói xong, cô ấy đưa thực đơn cho tôi.
“Cậu ăn cái gì, tôi ăn cái đó, lady first! Nếu để tôi chọn, cậu không ăn
được lại thành lãng phí. Còn hai người chúng ta cùng chọn lại có thể ăn
không hết.” Tôi nhìn thực đây đầy thành ngữ thực sự mơ hồ, nghĩ lại hay là
thôi đi.
“Được rồi, dì Lưu lấy cái này, còn có cái này, cái này…” Tôi ngây
ngốc, sững sờ. Hóa ra, ba Triệu Ngọc Nhi có tiền như vậy, chắc chắn là một
đại lão bản!
“Đúng rồi, ba cậu làm gì vậy? Một nhà hàng lớn như này mà cũng chỉ
là một chi nhánh. Mua được cao ốc này chắc cũng phải tốn không ít tiền
đâu.” Tôi kinh ngạc đến mức có thể nuốt được một con cá voi.
“Đồ ngốc, ăn cơm của cậu đi. Đây là chuyện của người lớn, cậu quan
tâm làm cái gì. Ba tôi là một đại lão bản, rốt cuộc ông ấy có bao nhiêu tiền,
tôi cũng không biết nữa. Tiền cũng không để ở chỗ tôi. Trước đã nói bữa
cơm này để cảm ơn ân cứu mạng của cậu, đại quý nhân của tôi, đến dùng
cơm đi!” Nói xong, Triệu Ngọc Nhi gắp cho tôi một con cua lớn.
Trò chuyện với Triệu Ngọc Nhi thật nhiều chuyện trước kia, có
chuyện gia đình chú Hai, còn có chuyện trong nhà cô ấy, dần dần tôi cảm
thấy Triệu Ngọc Nhi thực sự là một cô gái rất tốt, rộng rãi, hào phóng lại
còn lớn lên trong một gia đình có tiền, nếu làm bạn với cô ấy, ít nhất cũng
không chịu thua thiệt gì. Nhớ lại lúc gặp cô ấy ở thôn chúng tôi, một loại
cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.