MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 215

“Không có cái nào giống cả.” Lâm Na lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.

“Vậy làm sao giờ? Chúng tôi lại chưa từng thấy qua vòng tay của cô,

vậy thì làm sao mới tìm được Chu Văn?” Tôi và Vương Học Binh cũng cau
mày.

“Tôi có cách. Các cậu dùng điện thoại lấy tên tôi, gửi tin nhắn cho mẹ

tôi, nói tôi nhớ bà ấy, muốn bà ấy gửi hình cho tôi. Mẹ tôi lúc nào cũng đeo
cái vòng ấy, như vậy, các cậu có thể trông thấy nó rồi.” Lâm Na nói cho tôi
số điện thoại của mẹ cô ấy.

Tạm biệt Lâm Na, tôi và Vương Học Binh về đến ký túc xá đã là nửa

đêm. Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên. Tôi tưởng là Lâm Na gọi tới, lấy
điện thoại ra, hóa ra lại là Triệu Ngọc Nhi.

“Niếp Vũ, anh đã ngủ chưa? Đang làm gì vậy? Bên kia truyền đến

giọng nói thanh thúy của Triệu Ngọc Nhi.

“Không làm gì cả, vừa đọc sách xong, trễ thấy này cậu gọi điện cho tôi

có việc gì không?” Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi.

“Không có việc gì, chỉ là ngủ không được, muốn nghe cậu nói chuyện,

thế nào, cậu ý kiến à?” Cô ấy giống như tức giận.

“Không phải, tôi hỏi một chút thôi mà. Đúng rồi, mai cậu có rảnh

không, tôi mời cậu ăn cơm, tự nhiên lại được ăn đại tiệc, tôi có chút
ngượng…” Thực ra thì tôi khách khách khí khí vậy thôi chứ trong túi cũng
chẳng còn bao nhiêu tiền.

“Hả? Vậy cũng được, mời tôi đi ăn, cậu cứ chuẩn bị tiêu tiền đi, phải

mời tôi ăn đồ ngon đó.” Lời nói của Triệu Ngọc Nhi so với Lâm Na còn
dọa người hơn. Tôi thực sự hết ý kiến. Nếu xài hết tiền trong túi, tôi sẽ chết
đói Đúng là chết vì sĩ. Tôi âm thầm tự chửi mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.