MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 221

bên đường, tôi ngượng ngùng cười.

“Bánh đúc đậu? Tôi chưa từng ăn thứ này, bên kia có một quán cà phê,

cậu mời tôi uống cà phê đi, thế nào? Không đắt đâu.” Triệu Ngọc Nhi dắt
tay tôi đi. Tay cô ấy lành lạnh, da dẻ trơn bóng, mềm mại.

Đây là một quán nhỏ rất sạch sẽ, chỉ có năm, sáu cái bàn, có hai bàn

có hai cặp tình nhân đang ngồi, cực kỳ an tĩnh. Không phải một quán cà
phê lớn là tốt rồi!

“Người đẹp, ba cô là một đại lão bản đúng không?” Đối diện Triệu

Ngọc Nhi là một ngọn đèn mờ nhạt, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô
ấy. Tóc dài buông xuống trước ngực, đôi mắt to tròn đang nhìn tôi, hàm
răng trắng noãn.

“Cậu muốn làm bạn với tôi hay làm bạn với ba tôi hả? Mở miệng là

nhắc đến ba tôi. Nếu cậu muốn gặp ông ấy, sau này sẽ có cơ hội, bây giờ
còn chưa phải lúc!” Triệu Ngọc Nhi cho rằng tôi là đồ ngốc, chỉ biết ăn nói
lung tung chắc!

“Không phải, là tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, giúp tôi tìm một

người.” Tôi vội vàng lấy ra một cuốn vở, bên trên viết cặn kẽ mọi thông tin
về Chu Văn.

Triệu Ngọc Nhi nhận lấy, cẩn thận nhìn một chút.

“Người này, tôi cũng không biết. Cậu tìm anh ta làm gì?” Triệu Ngọc

Nhi nhìn tôi chằm chằm.

“À, anh ta là anh họ của Ngô Thế Vinh cùng phòng với tôi. Anh ta

trộm vòng tay của mẹ rồi suốt một thời gian không chịu về nhà. Dù sao
cũng là người nhà mình, ai đi báo cảnh sát làm gì, chỉ muốn tìm anh ta hỏi
rõ nguyên nhân rồi tìm cách giải quyết. Ở trong trường tìm được tài liệu về
anh ta nhưng chúng tôi cũng không biết làm sao để tìm được người. Cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.