MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 90

“Chú Hai, hai trăm đồng nhiều quá, có thể mua được một đống lớn gà

con, chúng ta nuôi nhiều gà như vậy để làm gì…”

Tôi còn chưa nói hết câu, chú Hai lấy từ một cái dây lưng khác ra mấy

tờ Mao gia gia nhét vào tay tôi, vội la lên: “Không được mua gà con, ở đây
có một nghìn hai, con đi chợ xem gà trống lớn giá bao nhiêu, mua được bao
nhiêu thì mua bấy nhiêu.”

Tôi nhìn tiền trong tay, sững sờ một chút rồi lấy lại tinh thần, từ khi

nào chú Hai lại có nhiều tiền như vậy, tiền học phí của tôi vẫn còn là một
vấn đề, bây giờ lại đưa cho tôi hơn một ngàn để đi chợ mua gà, chỗ này có
thể mua được tới bảy, tám con gà trống lớn. Ở quê, không phải mỗi nhà chỉ
cần một con gà trống báo sáng sao, lại càng khả nghi hơn là lúc nhắc đến
gà trống, chú Hai lại nuốt nước miếng, có gì đó bất thường, trong lòng tôi
thầm nghĩ.

“Chú Hai, mua nhiều gà trống như vậy để làm gì?” Tôi cố tình gây

chuyện, tiếp tục nói: “Mua nhiều gà trống như vậy, một mình con làm sao
có thể cầm về được, chú Hai còn chuyện gì phải làm không ạ? Sao không
đi chợ cùng con?” Thực ra thì tôi muốn nói là, sao ông ấy không tự mình đi
mua, lại cứ khăng khăng đưa tiền bắt tôi đi mua.

“Thím Hai con còn đang đau lòng, ta phải trở về an ủi bà ấy, con mang

theo Nghiên nhi đi cùng là được.” Chú Hai trả lời, hơi tránh né ánh mắt của
tôi, nhưng chi tiết nhỏ này, không qua được mắt tôi, dáng vẻ chú Hai giống
như không dám đi chợ, e ngại thứ gì sao?

“Vũ nhi, chuyện này giao cho con, con nhất định phải mua được gà

trống về đấy.” Chú Hai nói xong, không đợi tôi trả lời, quay đầu đi thẳng về
phía trong thôn.

Chú Hai đi rồi, em gái mới dè dặt từ sau lưng tôi chui ra, kéo áo tôi,

ánh mắt phức tạp, nói: “Anh, em không dám về nhà …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.