MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 92

“Đứa nhỏ, ngươi gọi lão có chuyện gì?” Ông lão quay đầu lại, con

ngươi đục ngầu thoáng hiện lên một tia khôn khéo,có phần cảnh giác tôi.

“Gà của ông bán thế nào ạ?” Tôi hỏi. Chú Hai muốn mua gà, mặc kệ

làm thế nào cũng phải mua về, hơn nữa bây giờ biết chú Hai không phải
người bình thường, càng phải thỏa mãn yêu cầu của ông ấy, nếu như gà
trong nhà không phải bị chồn hút sạch máu mà là bị chú Hai hút sạch, bây
giờ trong nhà lại không có con gà nào, tôi không dám tưởng tượng chú Hai
sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ông lão nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, thở dài nói: “Gà của ta

không bán, mà cậu cũng sắp chết rồi, còn ăn gà làm cái gì?”

“Ông nói cái gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Trời ơi, sao ông có thể nói chuyện như vậy được, ông đừng cậy mình

già, cậy mình lớn tuổi là có thể nguyền rủa anh tôi, anh tôi đang yên đang
lành như thế này làm sao có thể chết được, ông đừng có nói xằng nói bậy.”
Em gái nghe thấy lời ông lão nói lập tức nổi giận.

“Lời ta nói đều là thật, tiểu nha đầu, đừng nói anh cô, ngay cả cô cũng

vậy, ấn đường đều biến thành màu đen rồi, tai họa sắp ập xuống đầu còn
không biết, hơn phân nửa là bị quỷ quấn thân mà vẫn hoàn toàn không biết
gì, vô tri.” Ông lão nói xong, lắc đầu một cái, không nói chuyện với chúng
tôi nữa.

—–Hết—–

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.