tử, chính ngươi hỏi hắn đi.”
——————
Thế là hôm nay, ta liền nhận lời mời đến Bích Quỳnh lâu.
Bên hông đeo bảo kiếm, dẫn theo Tiểu Lam, nhanh chóng lên trên.
Vừa mới đến lầu hai, đã thấy một người, toàn thân hắc y, thân thể như
ngọc, dựa vào lan can trông về phía xa.
Dưới ánh trăng sáng như đuốc, chỉ thấy hắn quay lưng lại hòa tan vào
bóng đêm, ôn nhuận mà trầm tĩnh.
“Mẹ ơi, vì sao Ôn công tử càng nhìn càng thuận mắt?” Tiểu Lam phía
sau ta lẩm bẳm nói.
Ôn Hựu hình như nhận ra nên quay đầu lại, trên mặt vốn lạnh lùng yên
lặng dần dần hiện lên tươi cười.
Ta nghênh đón: “Ôn Tử Tô, ngươi xem, đây là bảo kiếm hoàng đế
thưởng cho ta.”
Hắn tựa hồ rất có hứng thú nhìn bội kiếm trên hông ta.
Ta cởi kiếm xuống, đưa tới trước mặt hắn: “Xem ngươi như huynh đệ,
mới cho ngươi xem.”
Hắn rút kiếm ra, đánh giá một phen, nói: “Không tệ.”
“Sao lại chỉ là không tệ!” Ta không vui đoạt lại kiếm: “Đây là thanh
kiếm nổi danh của triều đại trước, tên là Quyết.”
Ta cẩn thận đem bảo kiếm đeo lại bên hông.