MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 128

Nhiều ngày trước, thiếu niên đơn thuần cười ngây ngô cùng ta câu cá,

dường như là một người khác.

Hạ Hầu thúc thúc nói, ngày đó hắn “câu dẫn” ta là chủ ý ôi thiu của Cố

công tử, lúc ấy hắn chịu sự điều khiển của Cố gia, buộc phải nửa hư nửa
thực làm việc — Đúng là cùng suy đoán của ta giống đến tám chín phần.

Cho dù như vậy, một Lâm Phóng vô cùng vang danh tại võ lâm đại hội,

đã không còn là nhân vật ta có thể tùy ý thân cận.

“Không có…… Chỉ là những người, bang phái các ngươi nói ta phần

lớn đều không biết, đừng nói đến chuyện giúp đỡ.” Lời này của ta là thật,
rất nhiều chuyện nghe được ta không hiểu ra sao.

Ba người bọn họ nhìn nhau cười.

Ôn Hựu nói: “Lần đầu thấy ngươi khiêm nhường như thế, thực đáng

khen ngợi.”

Hạ Hầu thúc thúc nói: “Hoằng Nhi không cần vội, từ từ sẽ đến. Những

chuyện này chúng ta sẽ giải quyết trước.”

Lại là Lâm Phóng luôn luôn băng lãnh thâm trầm, hòa nhã nói: “Chúng

ta nói về tình thế phức tạp của võ lâm, trách không được ngươi. Ngươi tuổi
còn nhỏ nhưng lấy tài trí, chỉ cần ít thời gian nữa, nhất định có thể thuận
buồm xuôi gió, trở thành anh hùng tiếng tăm lừng lẫy.”

Nghe lời nói tràn ngập tán thưởng cùng cổ vũ này, ta vì Lâm Phóng máu

chảy đầu rơi chết cũng không hối tiếc!

“Minh chủ, quả nhiên vẫn là ngươi tinh mắt!” Ta đắc ý nói.

Hắn khe khẽ mỉm cười: “Đều là người một nhà, gọi ta Văn Tuyền hoặc

A Phóng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.