MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 129

Chắc là bọn hắn trao đổi cũng đã mệt mỏi, thế nên rất có hưng thú cùng

ta tán gẫu cho đến tận sáng.

“Đúng rồi, Hoằng Nhi có tự*?” Hạ Hầu nói.

*Tự ở đây là tên tự: tên đặt dựa vào tên vốn có, còn được gọi là tên chữ,

dùng để kiêng tránh tên do cha mẹ đặt lúc đầu.

Thân thể ta cứng đờ: “Có, chỉ là……”

Ôn Hựu dường như cũng có hưng thú, ánh mắt sáng ngời nhìn ta.

“Hoằng Nhi nay đã là hộ pháp minh chủ, là nữ nhi vang danh trong

chôn võ lâm. Có tự, hành tẩu giang hồ cũng thuận tiện hơn.” Hạ Hầu tiếp
tục.

“Nhưng……” Tên của ta là do cha đặt, mang ý “Kiếm khí Thanh

Hoằng” (thanh kiếm trong sáng), mà tự, là mẹ lấy, một người như mẹ ta, có
thể lấy tự dễ nghe sao?

Ta thật sự khó mà mở miệng……

“Nhìn không ra ngươi còn biết rụt rè?” Ôn Hựu nói, “Chẳng lẽ Thanh

Hoằng đối với chúng ta, lại không thể lấy tự tương xứng?”

“Tiểu tự……” Ta nhìn mũi chân của chính mình, nhỏ giọng: “Mị Nô.”

Bên tai mơ hồ vang lên giọng nói ngây ngất của mẹ: “Hoằng Nhi, ta lấy

tự Mị Nô cho con là hi vọng, sau khi lớn lên, chẳng những làm đại hiệp, mà
còn là một kiều mỵ mỹ nhân, được phu quân thương yêu……”

“Mị Nô.” Ta nhẹ nhàng nói, “Là tự mẹ ta đặt.”

“Ừ……” Lâm Phóng nỗ lực kiềm chế ý cười, nói: “Là tự rất hợp với nữ

tử. Có điều ngươi hành tẩu giang hồ, tự này có hơi yếu đuối……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.