MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 131

Hắn uống trà, bình phục chút ít, kêu ta dậy nói: “Thu hai ngươi làm đồ

đệ, là ý của Văn Tuyền, cũng là ý tứ của ta. Tử Tô hiện tại đã giúp Văn
Tuyền làm rất nhiều chuyện, tương lai vào triều làm quan, một là chuẩn bị
hướng về quan hệ trong ngoài cho tốt; hai là bảo hộ an nguy của Hoàng
Thượng; Thanh Hoằng, ngươi bây giờ còn nhỏ, trước cứ theo ta, chủ yếu
cùng lão phu học tập võ nghệ, ta thường xuyên không ở bên cạnh Văn
Tuyền, là ngươi chịu trách nhiệm cho sự an toàn của hắn. Đợi tất cả quen
thuộc, ngươi từ từ tiếp nhận một ít nhiệm vụ.”

“Được!” Ta hưng phấn gật đầu, ba người đều mỉm cười nhìn ta.

“Còn không kêu sư huynh?” Ôn Hựu tại bên tai ta nói, “Ta nhập môn

sớm hơn ngươi, năm nay cũng đã mười chín, hơn ngươi ba tuổi, võ nghệ
cũng so với ngươi cao hơn, chẳng lẽ còn không thể làm sư huynh?”

Hiếm khi…… Hắn một hơi nói nhiều lời như vậy.

Ta cười ngọt ngào nhìn hắn: “Ai nói ngươi võ nghệ cao hơn ta?”

Hạ Hầu thúc thúc dường như nghĩ đến điều gì, tỏ vẻ nghiêm nghị nói:

“Suýt nữa quên. Sau này, hai người các ngươi không được tiếp tục đánh
nhau. Thanh Hoằng, hiện tại nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ Văn Tuyền an
toàn.”

“Cho Chiến nữ hiệp bảo hộ người không hề có võ công như ta, có cảm

thấy ủy khuất?” Lâm Phóng cười nói.

“Không dám! Không dám!” Ta vội nói, ba người kia hơi ngẩn ra, cao

giọng bật cười.

Đêm trên sông Tần Hoài, luôn luôn rực rỡ tươi đẹp.

Mà ta nhìn ba con người tại đương kim võ lâm hô phong hoán vũ, giờ

đây lại chuyện trò vui vẻ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đêm nay, dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.