“Có điều……” Giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, “Cuối cùng vẫn là
một vị anh hùng cái thế……”
“Cái gì?” Ta nghe vậy xoay người, hiếu kỳ nhìn hắn.
“Lại là một cô nương đơn thuần.” Hắn nhắm hai mắt lại, nói: “Nể mặt
cha mẹ ngươi, khuyên ngươi một câu: Vạn sự đều có duyên số, không thể
cưỡng cầu.”
Vị lão hòa thượng này, từ bỏ lòng ham muốn với cuộc đời treo buộc con
người. Liền có thể xem tướng?
Ta sẽ không mắc lừa, thản nhiên ôm ngân lượng, bay vút xuống núi.
Chẳng qua vẫn có chút thấp thỏm, tại chợ dưới chân núi vừa lúc gặp
được quán gọi là “Trần Thiết miệng” chuyên đoán tướng số. Thầy số một
bộ dạng tiên phong đạo cốt*, so với Kê Minh Tự phương trượng bộ dạng
già yếu mạnh mẽ hơn nhiều.
*Tiên phong đạo cốt: Phong thái của tiên, cốt cách của người tu đạo. Ý
nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy
phải đem lòng kính nể, quý trọng.
Ta nhịn không được tiến lại.
Hắn nói mệnh ta đại phú đại quý, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt.
Thế là tâm tình thấp thỏm vì mấy câu nói của chưởng môn Kê Minh Tự
nháy mắt đã tươi tốt trở lại.
Cuối tháng mười, Ôn Hựu trở lại Kiến Khang.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, như thế nào lại cảm thấy hắn cao hơn
mấy phần?