Chúng ta đóng giả là người của Ý Huyền giáo, ác ý, liên tục không
ngừng gây rối địa bàn của Thanh Hổ phái.
Hành động vô sỉ này bao gồm đủ loại hành vi: Cướp của, cướp người,
ăn cắp, gây sự……
Sử dụng mấy chiêu thức võ công cao thâm của Ý Huyền giáo, đối với
chúng ta chẳng hề khó.
Vì thế khắp nơi lưu lại vết tích không rõ ràng nhưng mũi nhọn lại chỉ
thẳng đến Ý Huyền giáo.
Giữa hai môn phái này vốn đã thường xuyên có xung đột ngầm, dưới sự
thúc đẩy có ý thức của chúng ta, bắt đầu không ngừng bùng nổ dùng binh
khí đánh nhau quy mô lớn.
Thế là, có người cho rằng thời cơ nhất thống Quảng Châu đã chín muồi.
Chưởng môn Thanh Hổ phái tìm tới cửa, nghẹn ngào nói: “Minh chủ!
Ngươi nhất định phải thay ta làm chủ!”
Lâm Phóng do dự nhiều lần: “Không ổn đi? Người ngoài chẳng phải sẽ
nói ta thiên vị ngươi? Tuy rằng ngươi với ta hợp nhau như thế……”
“Nhưng hắn Ý Huyền giáo khinh người quá đáng!” Nhà giàu mới nổi
chưởng môn oán hận.
Lâm Phóng mang vẻ khó xử nửa ngày, nói: “Như vậy đi, ta coi như làm
trung gian, hai môn phái các ngươi trước mặt nhau nói rõ ràng. Ta cũng sẽ
mời thủ lĩnh các đại môn phái ở thành Thương Ngô tới đây, làm chứng.
Ngươi thấy thế nào?”
“Hừ! Trừ phi làm cho hắn dâng trà xin lỗi ta!” Lý chưởng môn hùng hổ.