MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 207

Thiếu niên chất phác ấy cao giọng nói: “Ngươi không biết sao? Cầu gia

hướng tất cả Quảng Châu phát ra thiệp anh hùng, chiêu gọi đệ tử rộng rãi
khăp nơi.”

“Thì tính sao?”

“Cầu gia hứa hẹn, sau này võ lâm Quảng Châu sẽ phát huy mạnh chính

nghĩa, tuyệt đối không lăng nhục, ức hiếp những môn phái nhỏ yếu cùng
dân chúng, muốn vì Quảng Châu, vì triều đình bồi dưỡng nhân tài! Bây giờ
thời thế loạn lạc nhưng cũng chính là lúc đại trượng phu tạo dựng sự
nghiệp! Không giống như lúc trước Ý Huyền tà giáo cùng Thanh Hổ phái
nắm giữ võ lâm, chỉ biết cường thủ hào đoạt, khi dễ nam tử, áp bức nữ tử,
độc hại dân chúng! Lần này Cầu gia đứng ra bình ổn lại võ lâm là chuyện
tốt trăm năm khó gặp của võ lâm Quảng Châu!”

Thiếu niên kia tuy nói nhiều lời đạo lý lớn không thích hợp với tuổi của

hắn nhưng lại vẫn như cũ cứ thế vui vẻ đi.

Ta nhìn về phía Hoắc Dương, mặt hắn căng đến gắt gao.

Ta cùng Ôn Hựu liếc nhau, dẫn hắn tiến vào Cầu gia.

Xa xa liền gặp Cầu An một thân quần áo xanh đứng ở trước đám người,

tay nâng một quyển sách.

“Cầu An!” Ta cao giọng gọi.

Cầu An nhìn thấy chúng ta, hai mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua Hoắc

Dương, hơi dừng lại nhưng cũng không hỏi nhiều.

Quả nhiên là một thanh niên có lòng dạ tốt.

“Cầu An, ngươi đang bận cái gì?” Ta thăm hỏi.

Cầu An nhìn ta thật sâu: “Chiến cô nương, ngươi tất cả đều tốt?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.