MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 209

Hoắc Dương có chút suy sụp cùng mê mang nhìn chòng chọc chữ trên

quyển tập ấy.

“Cả nhà bị giết chết, may mắn còn tồn tại con nhỏ lại bị kẻ thù nuôi

dưỡng” – trên “võ lâm phong thanh” từng tồn tại chuyện xưa truyền kỳ như
thế. Chỉ là ta không ngờ đến, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.

Ta nhìn về phía Cầu An, phát hiện ra hắn mang một bộ dạng trong lòng

đã có dự tính, mỉm cười gật đầu nhìn lại ta.

Ta giật mình hiểu ra, cái tin tức này sợ là hắn đã sớm thu thập tốt. Hôm

nay hẳn là đã đoán được chúng ta muốn tới đây, liền dùng tới.

Người Lâm Phóng chọn quả nhiên không giống người thường.

Trên đường trở về, ta nhìn hướng Hoắc Dương: “Nếu ngươi cảm thấy

quá miễn cưỡng thì ngươi đi đi, ta sẽ không cản.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt sáng ngời: “Ta theo ngươi. Ta muốn

cùng ngươi đi xem võ lâm thiên hạ.”

Ta nở gan nở ruột, bắt lấy tay hắn, lại bị Ôn Hựu nhíu mày đập rớt.

Hoắc Dương nhìn Ôn Hựu, không lên tiếng.

Ôn Hựu vẻ mặt hờ hững.

Cái tình huống này……

Ta cười nói: “Đồ nhi, đây là Ôn Hựu Ôn Tử Tô, là sư bá của ngươi,

không cần giận dỗi.”

“Ta không nhận hắn làm sư bá.”

“Ta không phải sư bá hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.