MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 213

Ngay cả Hoắc Dương bình thường hung mãnh như sói, đều tới hỏi thăm

ta: “Sư phụ, ngươi thế nào lại cả ngày ủ rũ?”

Ta than thở, tâm tư của cô nương, hắn làm sao hiểu.

Vẫn là Ôn Hựu, đẩy ra Hoắc Dương, trên cao nhìn xuống hỏi ta: “Nha

đầu, nhớ nhà?”

Ta ngẩn người, nhìn hai tròng mắt ôn hòa của hắn, gật gật đầu.

Hắn sờ sờ của đầu ta: “Thực ngây thơ.”

“Ta ngây thơ chỗ nào!?”

Hắn vẻ mặt khinh bỉ: “Chỗ nào đều ngây thơ!”

Nhìn bóng lưng hắn khi xoay người rời đi, ta chỉ cảm thấy nam tử biến

đổi thất thường khiến người khác giận sôi — đây là người ngày đó làm ta
buồn rầu rơi lệ sao? Căn bản chính là lấy việc bắt nạt ta làm vui!

Thế là ta tức giận đến tận bữa cơm tối, không ngờ sư phụ nhìn thấy lại

khen ta một câu: “Hoằng Nhi hôm nay hình như rất có tinh thần.”

Lâm Phóng cũng khen: “Thần sắc tốt hơn rất nhiều.”

Một bên, Ôn Hựu cao thâm khó lường cười.

Ta nhìn nhìn Lâm Phóng: “Văn Tuyền, ngươi dường như rất gầy. Không

cần quá gắng sức vất vả.”

Hắn mặc quấn màu trắng áo lông khoác ngoài, lại càng trở nên hao gầy.

Một khuôn mặt trắng đến trong suốt, hai con ngươi đen mơ hồ, môi mỏng
đỏ tươi, càng nổi bật trên màu da như tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.