MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 214

Trong vòng một đêm phát động sát cơ (chủ tâm giết người), hắn ở trước

mặt người khác luôn mang bộ dạng thản nhiên nhưng ai cũng hiểu hắn đã
vô cùng nỗ lực! Tuy rằng ta tham dự hội họp rất ít nhưng cũng rõ ràng, hắn
bày mưu nghĩ kế, hắn tâm cơ khéo léo, hắn tâm ngoan thủ lạt, mới đổi lấy
sự ổn định tạm thời của võ lâm Quảng Châu hôm nay.

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nói: “Không ngại. Trái lại ngươi không

thể trở về Kinh Châu mừng năm mới, ủy khuất ngươi.”

“Không quá vội. Các ngươi cũng không có về nhà đón năm mới sao?”

Sư phụ cười ha ha nói: “Hoằng Nhi, ta cùng Văn Tuyền đều là người

không có nhà, phiêu bạt đã thành thói quen. Tử Tô những năm gần đây,
cũng rời khỏi nhà ở Lương Châu tập võ. Chúng ta sẽ không để ý! Chỉ có
ngươi, lần đầu tiên rời khỏi nhà.”

Ta nghẽn nghẽn, chậm rãi nói: “Năm nay chúng ta cùng nhau đón năm

mới. Chúng ta chính là người cùng một nhà.”

Mấy người đều không có nói chuyện. Trong mắt sư phụ lệ quang lóe ra,

ngay cả ánh mắt Ôn Hựu nhìn ta đều có chút ấm áp.

Ta giọng điệu đắn đo nói: “Các ngươi đều đã đồng ý, cái kia…… Ta

tuổi nhỏ nhất, năm mới rồi mấy người các ngươi đều cho ta tiền lì xì đi?
Hoắc Dương tuổi ngươi so với ta cũng lớn hơn, cũng nên cho ta tiền lì xì
nga!”

Bên cạnh, vẫn thiếu thốn cảm giác tồn tại, không ai biết đến vùi đầu ăn

cơm – học trò cưng Hoắc Dương của ta, một miệng trà toàn bộ phun ra.

———————

Hai mươi bảy tháng chạp, dán câu đối, treo tranh môn thần (thần giữ

cửa) ;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.