Cha có chút trầm mặc, nói: “Tiểu bá vương như ngươi bây giờ đã biết
nhận thua, đúng là có chút tiến bộ.”
Kỳ thật cha à, những điều này đến bây giờ con gái vẫn chưa làm
được……
“Mồng năm, ta cùng mẹ ngươi sẽ rời khỏi Quảng Châu.”
“Nhanh như thế?”
“Ta cùng mẹ ngươi ra ngoài dạo chơi.” Cha hiếm khi từ ái nhìn ta,
“Ngươi đã lớn, ở giang hồ cũng có chút thành tựu. Ta có thể yên tâm dẫn
Thiển Hồng ngao du tứ hải.”
“Cha mẹ muốn đi bao lâu? Hoằng Nhi muốn gặp hai người thì phải làm
thế nào?” Ta ngây ngốc nhìn hai người đối diện trước mắt đang mỉm cười.
“Chúng ta sẽ tự tới tìm ngươi.” Cha nói: “Hôm nay là năm mới, Hoằng
Nhi muốn cái gì?”
Trong lòng trào lên cảm xúc biệt ly triền miên, phờ phạc ỉu xìu nói:
“Vậy thì cho tiền đi.”
“Xuống núi mấy tháng, đã học được tính tham tài!” Mẹ chọc chọc ngón
tay ngọc vào trán ta: “Đây là mẹ cho ngươi, nhìn xem.”
Một đôi ngọc bội xanh nhạt sáng ngời, nằm trong lòng bàn tay mẹ. Hai
khối ngọc giống nhau như đúc, đều là hình tròn, trung tâm có lỗ vuông.
Trên dưới đều tạo hình một vị Phật gia tôn giả mở ra hai tay, ôm lấy lỗ
vuông kia.
Ta nhận lấy, hình dáng có chút xấu, nhưng chất ngọc thực không tệ, màu
xanh phảng phất như muốn từ trong ngọc tràn ra, nếu tiền tiêu hết sạch, ta
đoán đem đến hiệu cầm đồ có thể có giá trị không nhỏ……