Cha nghiêm nghị nói: “Trước đó vài ngày, ngươi thiếu chút nữa mất
mạng. Đây là tiểu ám khí mà ta cùng hai sư huynh ngươi trước kia cùng
nhau làm ra, chỉ mong lần sau nếu gặp nạn, có thể cứu tính mạng ngươi.”
Ta hít sâu một hơi, đồ tốt a!
Bên trong thắt lưng, che dấu một loạt tiểu châm tinh mịn, ẩn xanh.
“Cơ quan ở bên phải, tự mình trở về từ từ suy nghĩ đi.”
——————
Sư phụ tặng ta một tập kiếm phổ, Lâm Phóng thì trực tiếp cho ta năm
trăm đồng tiền lì xì — thế là tình cảm ngưỡng mộ đối với minh chủ đại
nhân của ta đột nhiên dâng lên.
Mấy vị sư huynh cũng có chút quà nhỏ tặng ta.
Ôn Hựu tặng ta một đôi dao găm cực kỳ khéo léo, cán trên còn khảm
bảo thạch xanh. Ta yêu thích không nỡ buông tay. Cắm vào trong giày, lại
phát hiện chính mình toàn thân trên dưới nhiều vũ khí như vậy, thực có
chút nặng.
Ta nhìn mũi chân mình hướng Ôn Hựu nói: “Ta cũng có thứ tặng
ngươi.”
“Ồ?” Hắn duỗi tay về phía ta.
“Mấy ngày nữa sẽ cho ngươi. Một khối ngọc bội rất xấu.”
Qua vài ngày nữa, đợi cha mẹ ta đi. Nếu không chúng ta đeo một khối
ngọc bội ở trước mặt bọn họ lắc lư, tiểu tử ngươi tất nhiên sẽ chết không
toàn thây.
Khóe miệng hắn hiện lên nét tươi cười, nói: “Tốt.”