Ta cùng Tiểu Lam liếc nhau.
“Thanh Hoằng, là ta.” Giọng nói trầm thấp của Ôn Hựu truyền tới.
Ta mở cửa, Ôn Hựu đã thay đổi thanh bào, một thân nhẹ nhàng khoan
khoái đứng tại cửa.
Hai chúng ta ngồi ở trước bàn tròn, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi có
chuyện gì sao?”
Hắn hiếm khi ngập ngừng, hướng về phía Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam cô
nương, ngươi có thể tránh đi một chút được không?”
Ta cùng Tiểu Lam đều mở to hai mắt. Tiểu Lam cung kính hành lễ:
“Vâng, cô gia.” rồi thản nhiên rời khỏi, còn không quên khép cửa.
“Ngươi…… Ngươi có chuyện gì?”
“Ta có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc.”
Thì ra là chính sự, ta nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được a.”
Hắn ho khan hai tiếng, bưng lên cốc trà trên bàn uống một hớp lớn, nói:
“Khi quay về Kiến Khang, ta sẽ bảo cha ta tự tay viết thư, hướng cha mẹ
ngươi cầu hôn, được không?”
Lòng ta đột nhảy dựng, đầu óc lại bắt đầu ầm ĩ.
Hắn muốn cầu hôn!
Hắn tiếp tục nói: “Ngươi không nói chuyện vậy coi như là ngươi đã đáp
ứng. Cứ như thế xử lý.”
Hắn bỗng nhiên duỗi tay, kéo lấy bàn tay đang nóng bỏng của ta, một
cảm giác mát lạnh truyền tới.