MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 31

thậm chí còn ở một bên giúp ta quạt—rất giống thất sư đệ!

Từ sau khi ta đầy mười tuổi, các sư huynh sư đệ đã không còn nghe nha

đầu là ta sai sử. Chỉ còn thất sư đệ nhỏ tuổi nhất là tùy tùng trung thành của
ta!

Thất sư đệ tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng lên núi, xuống sông, ăn trộm gà,

trộm chó, chỉ chỗ nào hướng chỗ đó, sai khiến vô cùng tốt.

Lâm Phóng xuất hiện, khiến ta cảm giác như gương vỡ lại lành, cảm

giác đã mất mà có lại được.

Chạng vạng tối, giỏ cá đã đầy. Chúng ta cũng hảo hữu hơn rất nhiều.

Nghĩ đến canh cá thơm ngon, nước miếng của ta đã muốn chảy xuống.

“Ha ha ha, cá kho tàu, cá hấp, cá hạt thông…” Ta đứng giữa bóng chiều

mà lớn tiếng hét to.

Hắn không có đáp lại.

Ta quay đầu, chỉ thấy hắn cuộn tròn trong khoang thuyền, toàn thân run

nhè nhẹ.

Ta vội vàng đi tới, khuôn mặt tuyết trắng của hắn hơi hướng lên, toàn

thân mồ hôi nhễ nhại, “Thanh Hoằng, xin lỗi…Ngũ thạch tán, phát tác…”

Quả nhiên trúng độc!

“Ngươi đừng sợ!” Ta nhìn búi tóc hỗn độn cùng gương mặt tái nhợt,

thân thể hắn càng run càng mãnh liệt. Nâng hắn dậy, đem nội lực từ tay
phải chậm rãi truyền vào cổ tay hắn, đồng thời hỏi: “Trên người ngươi có
giải dược không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.