MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 311

Không ngờ cái “muộn chút” của Ôn Hựu lại thực sự muộn.

Từ sáng sớm đến đêm khuya, vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn.

Ta đối với minh quang áo giáp mà Hoàng Thượng ban tặng cũng mất đi

hứng thú, ném sang một bên, hắn vẫn không có trở về.

Học trò cưng Hoắc Dương đem “công vân kiếm pháp” của Chiến gia ta

thay đổi một chút, biến thành “phá vân đao pháp”.

Ngày thường hắn đánh không lại, mà hôm nay lại thắng ta ba trận.

Hắn khinh bỉ nhìn khi ta lần nữa nhìn chòng chọc vào cửa viện, mắng:

“Oán phụ!”

Rồi bỏ đi tiếp tục luyện đao.

Ta xấu hổ vạn phần, dứt khoát không luyện kiếm nữa, gọi Tiểu Lam,

đến hồ trong Hạ Hầu phủ câu cá.

Sư phụ chính là tốt ở điểm này, một ngày thông thường đi qua hồ cá bốn

năm lần, trông thấy các loại cá bảo bối nhà mình nhảy tưng tưng trên lưỡi
câu của ta, nhưng ngay cả mi cũng chưa nhăn lại lần nào.

Không giống như dáng vẻ của cha ta, lần trước khi rời khỏi Quảng

Châu, còn không quên nhắc đến cá thiên sơn hồng phúc ban cùng Tuyết
Ngọc tôm của người.

Đến chạng vạng, lại có gã sai vặt tới báo: “Chiến tướng quân, ngoài cửa

có một nữ tử cầu kiến.”

Lại nói sau khi thánh chỉ được ban sáng nay đã làm cho mọi người xung

quanh đều chuyển sang gọi ta là tướng quân. Hơn nữa thư cũng đã gửi về
nhà một phong, đưa đến Kinh Châu báo cho các vị sư huynh đệ trong nhà.
Gã sai vặt bỗng nhiên kêu ta như vậy, thực là có điểm không thích ứng kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.