“Bái kiến tướng quân!” Lâm Phóng sắc mặt bình tĩnh nói: “Cửu Văn đại
nhân uy danh, trấn thủ nơi đây nhiều năm, cũng là tướng quân duy nhất ở
Kinh Châu này chưa từng bại bởi Đỗ Tăng.”
Trên mặt Tuyên Khải lộ vẻ vui mừng, thịt trên mặt run run.
Ta bị hai người bọn họ làm cho ghê tởm. Cầu An đã từng nói qua,
Tuyên Khải này chưa từng bại dưới tay Đỗ Tăng là bởi vì mỗi lần hắn đụng
độ Đỗ Tăng đều chọn đi đường vòng.
Lâm Phóng tiếp tục nói đến ý định tới đây lần này, Tuyên Khải lại hơi
có chút không bình tĩnh, bàn tay mập mạp vung lên nói: “Việc chính trị, đợi
thứ sử đại nhân trở về bàn bạc; việc dụng binh, các ngươi trực tiếp gặp Cao
Bằng tướng quân thương nghị. Có định luận phải viết tấu chương thì đến
gặp ta. Ta định đoạt.”
Tuyên Khải nhìn Cao Kiến Hoa: “Ngươi phải chiêu đãi chư vị anh hùng
cho thật tốt.”
Nhìn bộ dáng của hắn chính là sự tình mấu chốt còn chưa nói, đã muốn
tiễn khách.
Lâm Phóng từ trong lồng ngực lấy ra tờ giấy: “Đại nhân, đây là mật tín
chúng ta ở trên đường thu được, Đỗ Tăng đã cùng Triệu quốc cấu kết, đại
quân Triệu quốc sợ là muốn……”
Tuyên Khải vô cùng không bình tĩnh, cắt ngang lời Lâm Phóng nói:
“Mật tín như thế, bản tướng quân hai ba ngày lại thu được một cái, cũng
chưa thấy đại quân Triệu quốc tiến đến. Lần này quân đội của Đỗ Tăng bên
ngoài thành chỉ có vạn người, thủ quân bên trong thành của ta có đến ba
vạn người, hắn tất không dám xâm phạm……”
Lâm Phóng lặng im, lạnh lùng nhìn Tuyên Khải. Có thể ánh mắt hắn rất
lạnh, Tuyên Khải dừng một chút, không tiếp tục nói nữa. Nhìn thoáng qua