“Ngươi mất máu quá nhiều. Trừ phi ngươi muốn miệng vết thương vỡ
ra! Lại chảy nhiều máu như vậy, ngươi tuyệt đối mất mạng.” Lâm Phóng
lạnh lùng nói.
“Nga, được thôi.” Ta nói: “Đa tạ.”
Hắn liếc nhìn ta: “Vẫn rất có tinh thần.”
“Ừ!” Ta muốn cười lại thật không dám cười: “So với lần trước bị
thương, lần này không tính là gì.”
“Đúng vậy. Thực sự không tính trọng thương.” Hắn nói: “Chỉ là máu
toàn thân đều chảy hết rồi.”
Ta chỉ có thể trầm mặc.
“Bảo giáp của ngươi, ta đã để Tiểu Lam mặc cho ngươi.” Hắn nói: “Lần
này nhặt về một cái mạng. Về sau không cần tiếp tục ngu ngốc.”
Ta vội gật đầu — rất tốt, lão đại thật sự không tức giận!
Hắn lại nói: “Hướng ta thề.”
Cái gì?
Hắn nhìn ta thật sâu, nói: “Lấy danh dự Chiến gia, hướng ta thề, tuyệt
đối không lại lừa gạt ta, tuyệt đối không trái ngược mệnh lệnh của ta.”