MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 387

Tình cảm tương tư quen thuộc mà xa lạ, lại trào lên trong lòng. Trong

lúc nằm giường dưỡng thương, ta lại bắt đầu đem những tín vật đính ước
của hai chúng ta bày đầy giường, sóng lòng sôi sục.

Nhưng ngày ngóng đêm trông, cũng chưa nhận được thư của Ôn Hựu.

Có thể thư hắn gửi cho ta trong chiến loạn mất đi.

Ai, hại ta mấy ngày trông ngóng vô ích.

Nghe nói Thứ sử đại nhân lần này triệu chúng ta đến Võ Xương, là vì

trợ giúp đại quân Kinh Châu luyện binh, nhất thời không vội, trên thân ta
lại có thương, thế là chúng ta chậm rãi khởi hành đến Võ Xương.

Được vài ngày, thuộc hạ của Cầu An lại tới báo, Quảng Châu có chút

náo động, cần hắn trở về xử lý. Từ lần gặp lại tới nay, chúng ta không hề
bận việc giang hồ nhưng vẫn bận về chuyện đánh trận, ta cùng hắn gặp
nhau chẳng nhiều. Hắn vẫn một bộ dạng thanh tuấn ấm áp như cũ, mấy
ngày nay đối mặt với ta không hề bối rối, không có nửa điểm động tình.
Như vậy chung sống, khiến ta cảm thấy rất tự tại thoải mái. Chung sống đã
nhiều ngày, mọi người sớm đã cởi mở, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Cầu An khăn gấm cột tóc, một thân quần áo xanh, tuấn dật lãng tử hướng
về Lâm Phóng chắp tay: “Văn Tuyền, chuyến đi đến Kinh Châu lần này,
Cầu An khắc trong tâm khảm. Đại trượng phu ở trên đời, có thể vì quốc
giết địch, quả thật so với trước đây lục đục chốn võ lâm sảng khoái hơn rất
nhiều! Ngày sau nếu có việc cần sai khiển, cứ việc phân phó!”

Lâm Phóng gật đầu nói: “Cầu huynh nói quá lời. Lần này ngươi cũng đã

hao tổn rất nhiều sức lực, đúng là tấm gương của võ lâm Giang Đông! Cầu
huynh, lên đường bảo trọng.”

Cầu An lại theo thứ tự cùng Lục sư đệ, sáu huynh đệ La Vũ, cùng mấy

người hộ vệ khác tạm biệt. Cuối cùng, đứng trước mặt ta, đôi mắt trong
suốt ôn hòa thân thiết nhìn ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.