MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 389

“Về sau, nhớ phải cài cây trâm này.” Hắn lẩm bẩm nói: “Xem như, là

quà tặng của huynh trưởng đi!” Ta cảm giác được trên tóc khẽ động, trâm
ghim vào tóc truyền tới một chút lạnh lẽo.

Hắn buông tay, cúi đầu tỉ mỉ nhìn ta. Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát,

thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn những người khác, chỉ có thể gắt gao
nhìn chòng chọc áo choàng trước ngực Cầu An. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở
gấp rút của Tiểu Lam.

“Thanh Hoằng, ta lần này trở lại Quảng Châu, liền muốn đón dâu.” Hắn

lại nói.

“A?” Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “…… Chúc mừng ……”

Hắn gật gật đầu: “Đối phương là nữ nhi của Thái Thú, hiền thục đoan

chính xinh đẹp. Mọi người đều nói, vô cùng thích hợp ta.”

“……”

“Nhưng Thanh Hoằng, ngươi có nhớ ta đã từng nói qua, bất cứ lúc nào,

đừng quên, ta ở Quảng Châu lúc nào cũng là hậu thuẫn của các ngươi. Nhớ
kĩ phải tới Quảng Châu thăm ta, còn có chị dâu của ngươi!”

Nói xong, hắn xoay mình lên ngựa: “Các vị, cáo từ!”

“Cáo từ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Hơn mười người cưỡi ngựa đi mất, lưu lại mọi người tâm trạng buồn bã

cùng một người quẫn bách là ta. Tiểu Lam đứng phía sau, lẩm bẩm nói:
“Tiểu thư, kỳ thật Cầu thiếu gia cũng không tệ, cô không suy xét sao?”

Ta vừa thẹn vừa tức liếc nhìn nàng một cái, nàng bị dọa im bặt. Ở đây

có người nào không phải nội công thâm hậu, nhất định bị bọn hắn nghe
thấy! Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người hộ vệ đều là vẻ mặt mỉm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.