MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 388

“Cầu An, chúc ngươi có thể như ý nguyện, hùng bá Quảng Châu!” Ta

cất cao giọng nói.

Hắn cúi đầu nhìn ta, lộ ra vẻ tươi cười: “Thanh Hoằng biết ta muốn cái

gì.”

Ta không nói gì, Cầu An, kỳ thật ta chỉ là nói lời khách sáo thôi a!

“Cây trâm ta đưa ngươi đâu?” Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc.

“A, ở chỗ này, ở chỗ này! Tiểu Lam!” Ta xoay người, lục từ trong bọc

nhỏ bên người Tiểu Lam, rốt cục từ trong một đôi tua kiếm, một cuốn kiếm
phổ, và y phục tìm thấy cây trâm ấy.

Hắn duỗi tay về phía ta. A, chẳng lẽ hắn muốn ta trả lại? Cũng tốt! Ta để

tới lòng bàn tay hắn.

Chợt thấy vài ánh mắt có chút khác thường, ta nghiêng đầu nhìn, phát

hiện đám người Lâm Phóng, đều là ánh mắt sáng quắc nhìn hai chúng. Sẽ
không, hiểu lầm cái gì đi……

“A!” Ta hơi cúi đầu hốt hoảng lại rơi vào một vòng tay mềm mại xa lạ.

“Không cần động, chỉ một chút thôi.” Giọng nói của Cầu An vang lên

trên đỉnh đầu ta. Trước giờ không nghĩ đến, một người dịu dàng như Cầu
An, cư nhiên lại duỗi tay…… Ôm ta……

“Đây là cái ôm của bằng hữu sinh tử gắn bó.” Hắn nói, ta đang muốn

giãy dụa lại sửng sốt. Cầu An……

Đôi tay hắn nhẹ nhàng vòng qua lưng của ta, đầu hắn đặt trên vai ta,

thân thể cao lớn hơi nghiêng. Vòng tay Ôn Hựu lúc nào cũng ấm áp kiên
định, vòng tay Lâm Phóng là mềm mại lạnh buốt, vòng tay Hoắc Dương là
lạnh lẽo cứng rắn. Mà vòng tay của Cầu An, là dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.