Ta chỉ cảm thấy lòng mình “bịch” một cái, như muốn phá tung ra — ánh
mắt hắn, cực giống ánh mắt của Ôn Hựu ngày ấy, bị hai tên đạo sĩ kia đùa
giỡn……
Trong đầu lại không khống chế được nghĩ lung tung, nhớ đến ngày ấy
hai ta định ước, hắn ép ta ở trên giường, thân dưới vật cứng nóng cháy –
dường như đó là khoảnh khắc ta hai thân cận nhất……
Không, không thể nghĩ tiếp!
Ta cắn răng quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, hướng về phía Lâm
Phóng nói: “Minh chủ, có chuyện gì?”
Lâm Phóng nâng con mắt nhìn thoáng qua Lưu Khác đang nghiến răng
nghiến lợi, chậm rãi bật cười: “Thanh Hoằng, Lưu đại hiệp nói: Đỗ Tăng đã
bí mật hướng triều đình cùng toàn thể võ lâm thả tin, hắn nhất định báo mối
thù ở Miện Dương. Nếu ai có thể bắt sống hai chúng ta giao cho hắn, hắn
liền lui binh ở Giang Bắc, kiếp này không đặt chân vào Đại Tấn một bước.”