————————–
Thúc cháu Lưu thị cùng bốn người chúng ta đi lên lầu. Thương thế hiện
nay của ta chưa khỏi hẳn, liền để hai hộ vệ ấy một trước một sau bảo vệ
Lâm Phóng, ta đi ở cuối cùng. Lưu Khác cũng chậm rì rì đi bên cạnh ta.
“Chiến hộ pháp, nghe nói kiếm pháp của ngươi xuất thần nhập hóa, có
thể cùng ta tỷ thí hay không?” Hai mắt Lưu Khác tràn đầy mong đợi.
Ta ngẩn ngơ — ánh mắt nóng bỏng này — hắn giống như một con hổ
nhỏ bị nhốt trong chuồng lâu ngày a!
“Ngươi thuộc môn phái nào?” Ta nhìn chiều cao của hắn cùng ta không
khác biệt lắm, tuổi còn nhỏ lại muốn tỷ thí cùng ta? Không phải nói khoa
trương, cùng tuổi với ta hiện nay, võ công tu vi có thể vượt qua ta cũng
không nhiều — dù sao võ học kỳ tài như Ôn Hựu và ta không phải khắp
nơi đều có, càng huống chi nơi đất cằn sỏi đá như Liêu Đông!
“Ta…… Coi như ta thuộc phái Thiếu Lâm đi!” Lưu Khác nghĩ nghĩ nói.
Ta kinh ngạc: “Tiểu sư phụ, không thấy ngươi giống người xuất gia
nha!”
Hắn ngẩn ngơ, vội nói: “Không, không phải! Người dạy võ công cho ta
người thuộc phái Thiếu Lâm vùng Trung Nguyên, ta kỳ thật vẫn chưa chính
thức bái sư, không tính xuất gia……”
Ta cắt ngang lời nói của hắn: “Tiểu sư phụ, bộ dạng ngươi tuấn tú như
vậy, xuất gia thực là đáng tiếc!”
Hắn cắn chặt răng, mím môi, khinh bỉ liếc nhìn ta.
Ta lập ngây người, si ngốc nhìn hắn.