MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 394

Thẳng đến khi vào đến gian phòng của Lâm Phóng, mọi người đều ngồi

xuống, ta vẫn còn nhìn hắn — vừa rồi ánh mắt khinh bỉ ấy, thực rất giống
ánh mắt Ôn Hựu thường xuyên nhìn ta a!

Tỉ mỉ đánh giá thì diện mạo, khí chất của hắn, cùng Ôn Hựu thực có

mấy phần tương tự! Đồng dạng tuấn tú vượt trội, đồng dạng kiên nghị tuấn
dật. Chỉ là Ôn Hựu so với Lưu Khác, càng thêm trầm ổn như sắt, dịu dàng
như nước……

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên rất lâu trước kia, ta cùng hắn ở trên

sông Tần Hoài dùng binh khí đánh nhau, rơi vào trong nước. Hắn toàn thân
ướt đầm dề, tóc đen mềm mại dán vào khuôn mặt anh tuấn, hắn vuốt ve
môi ta, buồn bực nói: “Ngươi mới dùng son phấn!”

Còn có rất lâu rất lâu trước kia, lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn một chưởng

chụp lấy ngực của ta, hắn võ công trác tuyệt là thế nháy mắt lại ngây người,
bị ta một cước đá xuống nóc nhà……

Còn có……

Chậm đã, Ôn Hựu đối diện như thế nào lại mang ánh mắt muốn giết

người nhìn ta?

“Thanh Hoằng……” Đồng thời giọng nói lạnh lẽo như nước vang lên,

phảng phất hướng vào trong tai ta nhét hai khối băng tuyết, hoàn toàn bừng
tỉnh suy nghĩ của ta – đúng rồi, đây không phải Kiến Khang, đối diện
không phải Ôn Hựu là mà Lưu Khác, ta hiện tại đang trong phòng Lâm
Phóng……

Ta nghiêng tầm mắt, thấy ánh mắt của Lâm Phóng đang nhìn ta.

Lại quay đầu, chỉ thấy Lưu Quang cũng không rõ nguyên do nhìn ta, mà

Lưu Khác bị ta nhìn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi môi mím chặt, đôi mắt
như muốn phun ra lửa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.