MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 402

Được rồi, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, không thể vận công.

Ta hạ tay xuống.

Song quyền của Lưu Khác đánh tới cách ngực ta không đến một tấc thì

dừng lại. Mà kiếm của Lục sư đệ cũng gào thét dừng ngay ở trước mặt hắn.

“A!” Tiểu Lam phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt nàng xanh mét, đôi tay đặt

ở trên ngực, thở hổn hển.

Chỉ cần một chiêu này có thể nhìn ra võ nghệ Lưu Khác tuy không bằng

ta cùng Lục sư đệ, nhưng miễn cưỡng có thể cùng một trong hai mươi bốn
thị vệ bất phân thắng bại.

Cho nên đối với Tiểu Lam mà nói, hắn chính là cao thủ. Chưởng phong

của hắn cùng kiếm khí của Lục sư đệ, cũng đủ chấn thương nàng!

Ta đè xuống huyết khí cuồn cuộn trong ngực, muốn tiến lên một bước

đỡ Tiểu Lam, lại bị Lục sư đệ đoạt trước, ôm nàng ở trong ngực.

Nơi không xa, đám người Lâm Phóng ngạc nhiên quay người, nghe thấy

tiếng mắng của Lưu Quang: “Khác nhi, ngươi làm cái gì!”

“Ngươi…… Vì sao không xuất chiêu?” Lưu Khác nhìn ta, vội la lên,

“Ta không phải muốn đả thương nàng! Ta chỉ là muốn nhìn xem chiêu thức
võ nghệ của ngươi!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, vội la lên: “Tiểu Lam, vẫn ổn chứ?”

Tiểu Lam nghẹn ngào nói: “…… Còn…… Còn tốt……”

Ta muốn đỡ nàng từ trong ngực Lục sư đệ, vừa mới vươn tay, rồi lại bị

một nhân ảnh chen đến gạt ra một bên — là La Vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.