MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 430

Thánh đã quy tiên luyện chế, toàn bộ lén lút mang theo ra, bỏ vào chén
canh gà bình thường này.

Bởi vì đại phu vô cùng chấn kinh cùng sùng bái nói là canh gà như vậy

có thể giúp Lâm Phóng phục hồi nhanh chóng còn có thể khiến cơ thể tốt
hơn so với trước kia, mà tuyệt đối sẽ không bởi vì đại bổ mà tổn thương sau
này, ta mới yên tâm đem canh gà này cho Lâm Phóng.

Đương nhiên, đầu bếp của Chiến gia ta cũng đã vô cùng bi phẫn và kiêu

ngạo. Bi phẫn là, nhiều thứ trân quý như vậy lại đem cho một người không
phải là người của Chiến gia ăn; kiêu ngạo vì hiện nay trên đời đã không còn
người có thể giống như hắn, có cơ hội nấu ra canh gà trân quý như thế.

Có điều là canh gà này đúng thật là ôn hương xông vào mũi, khiến

người thèm nhỏ dãi……

Ta bưng canh gà bước vào gian phòng của Lâm Phóng, Lưu Khác đang

ngồi một bên liền “Ba” một tiếng bỏ sách xuống, vội vàng hỏi: “Cái gì thế,
thơm như vậy?” Ngay cả Lâm Phóng luôn luôn không thuộc khói lửa nhân
gian đều ngẩng đầu nhìn hướng ta.

Ta nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt bưng canh gà đi đến bên

giường Lâm Phóng: “Lão đại, uống canh gà.”

Lưu Khác vội vàng sáp tới: “Làm sao lại thơm như vậy? Cho ta một

chén được không?”

Lâm Phóng nâng tay muốn tiếp lấy, ta vội vàng nói: “Lão đại, ngươi

không cần động tay, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra. Ta đút cho ngươi.”

Lâm Phóng liếc nhìn ta, theo lời để xuống tay.

Lưu Khác chen miệng nói: “Đại tỷ! Miệng vết thương của minh chủ

hôm qua đã kết vảy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.