MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 432

Con mắt sắc của hắn có chút thâm trầm, đoán chừng canh gà rất bổ, mới

uống vài ngụm, sắc mặt đã tăng thêm hồng nhuận. Hắn chậm rãi mở miệng
nói: “Hoằng Nhi, ngươi cũng ăn đi.”

“Ta sao có thể ăn được?” Như chuyện đương nhiên: “Một chén một

trăm lượng đó, ăn ta sẽ đau lòng!”

Hắn bỗng nhiên cười, nói: “Ngươi đem chỗ còn dư ăn hết đi.”

Ta còn muốn biện bạch, lại nghe hắn trầm giọng nói: “Nghe lời.”

Có chút…… Khó mà kháng cự……

Được thôi, ta thừa nhận kỳ thật ta cũng rất muốn ăn. Đã là lệnh của

minh chủ đại nhân, ta nhất định phải tuân thủ rồi.

Ta cẩn thận dè dặt cầm lấy thìa, lại cẩn thận dè dặt hớp mấy miếng, hài

lòng thoả dạ liếm liếm môi. Quay đầu nhìn hướng hắn, lại phát hiện hắn
vẫn nhìn chòng chọc ta, trên khuôn mặt thanh tú như băng tuyết hằn sâu ý
cười.

“Lão đại!” Ta kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên thấy ngươi cười lâu

như vậy! Canh gà không tệ chứ?”

“Ừ.” Hắn nhìn ta: “Cực kỳ…… Không tệ.”

Canh gà còn dư lại, ta vô luận ra sao không chịu uống. Cũng may Lâm

Phóng không bức ta nữa, chậm rãi đem canh gà uống hết.

Uống xong canh gà, tâm tình Lâm Phóng dường như rất tốt, thuận

đường còn hỏi ta về đầu bếp của Chiến gia, lại hỏi một ít chuyện tình ở
Kinh Châu.

Chúng ta nói một hồi, ta sợ khiến Lâm Phóng mệt mỏi nên bưng bát

không đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.