MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 431

Ta múc lên một muỗng cháo, để tới bờ môi tỉ mỉ thổi thổi lại đưa đến

miệng Lâm Phóng. Hắn khẽ mở môi son, há mồm ngậm chặt. Một đôi con
ngươi mát lạnh lại nhìn ta. Không biết vì sao, bị hắn nhìn chòng chọc lại
khiến trên mặt ta có chút nóng, thế là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cuối
cùng lại dán mắt vào bát canh gà.

Lưu Khác cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, không nghe ta nói sao?”

Ta lại múc một muỗng nữa, đưa đến trước môi Lâm Phóng.

Lưu Khác ở bên cạnh vẫn không chịu: “Cũng cho ta một chén! Ta nghe

bọn hắn nói rất bổ, uống xong công lực cũng sẽ tăng tiến không ít!”

Ta để thìa xuống, nhìn về hướng thiếu niên đang phẫn nộ kia: “Canh gà

này một trăm lượng cũng không mua nổi một chén, chính ta cũng không
được uống, ngươi còn nghĩ có thể uống?”

Lưu Khác hô to một tiếng: “Ngươi thiên vị!”

Ta ha ha cười: “Ta chính là thiên vị!”

Lưu Khác vô cùng phẫn nộ, tông cửa xông ra — ngoài cửa, rất nhanh

truyền tới tiếng xé gió — hắn mỗi lần phẫn nộ, phương thức trút giận chính
là đi luyện đao.

Ta mặc kệ hắn, cười tít mắt nhìn Lâm Phóng: “Lão đại, chúng ta không

cần để ý đến hắn, ngươi từ từ ăn.” Ta lại đưa một muỗng qua.

Lâm Phóng há miệng ngậm.

Ngậm chặt không thả, nhìn chòng chọc ta.

Ta có chút kỳ lạ, lại không dám dùng sức kéo ra, chỉ phải cẩn thận dè

dặt hỏi: “Như thế nào? Lão đại, không ngon sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.