MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 475

Hắn từ trong lòng lấy ra khăn tay, đưa cho ta. Ta không tiếp nhận, vội

vàng nhảy lên, tiến lên mấy bước chân, lưng đưa về Lâm Phóng, chỉ nơi
không xa lửa đỏ trời, hào khí hàng vạn hàng ngàn, nói: “Đã bắt đầu công
thành, các ngươi thế nào không gọi ta!”

Bên tai là tiếng giết rung trời.

“Nửa canh giờ trước, lương thực ở Dương Khẩu đã được chiếm giữ, Đê

Phượng Chương cũng đốt lên tín hiệu.” Lâm Phóng ở sau thân ta nói: “Qua
một canh giờ nữa, Miện Dương thành sẽ phá. Chu tướng quân nói, cho
ngươi cùng Hạ Hầu nghỉ ngơi thật tốt, công thành thương vong rất lớn, hắn
không muốn hai hai người bị thương!”

Ta rút Quyết ra: “Công thành như thế nào có thể thiếu ta?” Cất bước liền

đi.

Thanh âm lạnh lung của Lâm Phóng từ phía sau truyền tới: “Ngươi

không có nhiều kinh nghiệm công thành, lần trước Miện Châu cũng chỉ là
đặt cược tính mạng để thủ thành. Ngươi rất ngốc, không cần chạy loạn.”

Ta xoay người, ánh trăng vừa lúc chiếu trên mặt hắn, trên khuôn mặt

thanh tuấn vô cùng, mang theo vẻ uy nghiêm, hai mắt lại dán chặt vào ta,
ấm áp.

Đôi mắt trước giờ bình tĩnh không động, cho dù mặt có ý cười, trong

mắt vẫn là như có như không vẻ xa cách. Có bao nhiêu lúc, đôi mắt này
trong mắt của ta lại ấm áp, vĩnh viễn mang theo ý cười. Vô luận ta làm cái
gì, đều biết có một đôi mắt đen lay láy như vậy, nhìn ta?

Trong cặp mắt kia, phải chăng có tình ý?

Hoặc là, trong lòng Chiến Thanh Hoằng ngươi có quỷ, cho nên đem

chuyện hắn quan tâm đến thuộc hạ, nhìn thành chuyện tình yêu nam nữ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.