MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 474

“Ngươi không nói lời nào, chính là ngầm thừa nhận ?” Âm thanh vô

cùng quen thuộc có chút đắc ý.

Ta thở gấp, cổ họng lại không phát ra được tiếng: “Ngươi nói bậy! Ta

thích nhất Ôn Hựu! Ta đã cùng hắn hứa hẹn, muốn đi lưu lạc giang hồ! Chỉ
là bây giờ hắn quá bận, được không để ý được đến ta!”

Thanh âm ấy lại nói: “Hắn hơn nửa năm nay không viết cho ngươi một

phong thư, nhất định là đã để ý đến cô nương khác!”

“Ngươi nói bậy!” Ta oán hận nói, “Hắn là nam tử tốt nhất, tuấn tú nhất,

võ nghệ cao nhất, hắn chỉ để ý đến ta, tuyệt đối sẽ không cô phụ!”

“Con mẹ nó, ngươi là bởi vì Ôn Hựu lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới

thích Lâm Phóng đúng không?” Thanh âm ấy mắng.

“Không phải! Ta không thích Lâm Phóng! Ta đã có Ôn Hựu!” Ta giật

mình hiểu ra nói: “Ta nhận ra giọng nói của ngươi! Ngươi là… ngươi là…
Chiến Thanh Hoằng!”

Chiến Thanh Hoằng?

Ta không phải là Chiến Thanh Hoằng sao?

“Hoằng Nhi…… Hoằng Nhi……” Một giọng nói thanh lãnh đột ngột

chen vào.

Ta mở to mắt, hoảng sợ ngồi dậy, người trước mặt vội tránh đi thân thể,

mới không bị ta đụng ngay mặt.

“Gặp ác mộng sao?” Sắc mặt Lâm Phóng có chút không tốt nhìn ta.

Ta không lên tiếng, nâng tay, lau đi mồ hôi ở trán. Đây chỉ là một giấc

chiêm bao, mồ hôi lạnh lại đầm đìa. Vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.