MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 537

Lâm Phóng gật gật đầu, giơ tay, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ lưng ta. Toàn

thân ta run lên, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt cha mẹ đều lộ ra
thần sắc xúc động.

——————

Sau khi từ Kiến Khang trở về, lấy thanh danh của ta trong võ lâm, ta

nhanh chóng trở thành hình tượng “nữ hiệp một đời” – lương thiện, hòa ái,
của trên dưới hơn hai mươi nô bộc trong đại trạch này. Trong đó không
thiếu đầu bếp, quản gia, từ Kinh Châu chạy đến, cũng có nha hoàn nô bộc
vừa mua ngay tại Côn Ninh. Có lúc cùng Hoắc Dương ở trong viện luyện
đao mệt mỏi, bọn nô bộc tới đưa nước, đưa thức ăn, cũng có người cầu
chúng ta chỉ dạy võ nghệ …… Trên dưới vui mừng, hoà hợp êm thấm.

Nhưng bọn họ chưa từng to gan như hôm nay!

Ta dẫn Lâm Phóng thăm quan đại viện một vòng, chỉ là đi dạo xung

quanh hòn sơn giả, ao sen, sương phòng đình viện. Nhưng dùng nhĩ lực
cùng thị lực của ta lại phát hiện đoạn đường này vô số góc khuất có người
rình coi nghe lén.

“Đông Tuyết, Xuân Đào, trốn tránh ở chỗ ấy làm gì? Ra đây!”

“Hách đại nương, ngươi mang theo nữ nhi đứng ở sau núi giả làm gì?”

“Quản gia, ngươi…… ngươi cũng giống bọn họ rảnh rỗi như vậy sao?”

“Tiểu Lam?! Hoắc Dương?! Các ngươi vì sao một đường theo ta cùng

minh chủ?” Ta vỗ trán, nhìn Tiểu Lam cười hì hì từ từ sau hành lang uốn
khúc nhô đầu ra, còn có Hoắc Dương, vẫn bộ dạng thờ ơ.

Ta cùng Lâm Phóng nhìn hai người bọn họ, lại liếc nhau, không nhịn

được cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.