MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 539

đao khách đã mất tích mười năm; thứ hai chính là Tiết chưởng môn của
Như Ý môn.”

“Thì tính sao?” Ta cười nói: “Thanh Hoằng có lòng tin, tất sẽ vượt qua

bọn hắn!”

Câu nói này, là ta nghiêm túc. Trước đây ta cảm thấy đao quá nặng,

Chiến gia ta cũng không có sở trường về đao. Trải qua hai năm tôi luyện,
cầm đao, cảm thấy so với Quyết còn thuận tay hơn. Loại cảm giác ấy,
không giống như khi dùng Quyết. Khi dùng Quyết, ta động, Quyết cũng
động. Người rít kiếm cũng ngân vang. Nhưng khi dùng Đế Lưu, ta chưa
động, nó đã động, sấm sét rung chuyển.

Lâm Phóng nói: “Rất tốt. Ngày mai liền theo ta đi làm việc, được

không?”

Ta không lên tiếng. Những chuyện cũ ta đã tận lực không đi nghĩ đến.

Có lẽ vẫn là tuổi còn nhỏ, tổn thương cũng nhanh, cũng nhanh lành. Nhưng
nếu lại cùng Ôn Hựu, ở dưới trướng của Lâm Phóng, thật sự không người
nào có thể vui vẻ!

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt lên tay của ta, ta kinh

ngạc nhìn Lâm Phóng, hắn dường như nhìn thấu tâm tư ta, nói khẽ: “Hắn
không đi.”

“Vậy chúng ta đến nơi nào?”

“Liêu Đông.” Lâm Phóng nắm chặt tay ta: “Nơi đó có thảo nguyên rừng

rậm ngàn dặm, quanh năm tuyết đọng. Nơi đó có linh chi nhân sâm. Người
ở nơi đó nghe nói cực kỳ khoáng đạt nhiệt tình, người sống ở trong lều trại.
Ngươi có muốn đi xem hay không?”

Ta thăm hỏi: “Thực ra là thúc cháu Lưu thị có chuyện?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.