MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 551

Lâm Phóng mỉm cười hướng về Mộ Dung Hoàng nói: “Ngày xưa

Vương gia đối với ta có ơn cứu mạng, càng huống chi chuyện này quan hệ
đến minh ước lâu dài của Yến Tấn, Lâm Phóng không thể chối từ!” Nói
xong, không đợi Mộ Dung Hoàng tiếp lời, hắn tự nhiên nhìn hướng ta. Cởi
xuống áo choàng, chỉ còn y phục bên trong, duỗi tay đem áo choàng khoác
lên trên thân ta:

“Khoác vào.” Hắn đạm đạm nói.

Trong lòng ta ấm áp, chút bất an trong lòng tan thành mây khói. Trang

phục của Đông Liêu này thế nhưng rất lớn, đủ để che khuất hơn phân nửa
thân thể của ta. Ta vò vò cổ áo, đem chính mình che kín không kẽ hở.

Hoắc Dương lúc này cũng cởi xuống áo choàng, choàng lên trên người

Tiểu Lam. Ta cùng Tiểu Lam đều trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lại thản
nhiên.

Mộ Dung Hoàng vẫn nhìn chúng ta, lúc này mới nói chuyện: “Hai vị cô

nương khổ cực. Lâm minh chủ, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ sai người
tìm mấy bộ quần áo nữ tử Đại Tấn tới đây.”

Lâm Phóng gật gật đầu, nhìn phía ta: “Các ngươi đi nghỉ trước đi.” Một

bên Mộ Dung Hoàng nói: “Sương phòng đã chuẩn bị tốt.” Ta gật đầu. Lúc
này mới cùng Tiểu Lam rời khói phòng.

Oán hận nửa ngày, ta cùng Tiểu Lam hung tợn cởi xuống bộ quần áo

này, thay đổi trang phục ngày thường, hay cảm thấy uể oải.

“Em có chú ý đến Mộ Dung Khải hay không?” Ta cẩn thận dè dặt hỏi.

Tiểu Lam không rõ nguyên do nhìn ta nói: “Hắn thế nào?”

“…… Không có gì.” Ta cúi đầu, sao có thể không biết ngượng nói ra

khỏi miệng — tiểu nam hài ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.