MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 550

phủ, mắt nhìn chòng chọc bộ ngực của ta. Ta lúc ấy cảm thấy muốn đánh
người, lại bị chủ gánh hát một bên kéo quỳ xuống.

Sau khi chúng ta tiến vào chính sảnh, thấy Mộ Dung Hoàng nhiều ngày

không gặp, ngày xưa vương gia anh vĩ bây giờ lại mang một bộ dạng uể oải
ngồi ở trên giường nệm, người hầu chung quanh rót rượu cho hắn. Gánh
hát bắt đầu diễn, hắn ha ha cười, ta cùng Tiểu Lam cúi thấp đầu một trái
một phải ngồi vào bên cạnh hắn, hắn vỗ vỗ bờ vai của ta, ghé sát đến thì
thầm nói:

“Đa tạ!”

Ba người chúng ta ngồi ở trên giường, Mộ Dung Khải ngồi ở bên dưới.

Trong bữa tiệc hắn rốt cuộc không liếc mắt nhìn lại.

Lát sau, ta thoáng nhìn phòng trong có thêm hai thân ảnh quen thuộc.

Bọn hắn đã thay đồ, Hoắc Dương mặt không thay đổi nhìn qua, rõ ràng ta
có thể thấy thân thể hắn cứng đờ, hai mắt như muốn phóng hỏa — sau đó,
hắn cũng gắt gao dán mắt vào bộ ngực ta, nhìn nửa ngày, sau đó lại nhìn
hướng Tiểu Lam…… Nghiệt đồ, ta muốn giết hắn!

Vốn tưởng rằng Lâm Phóng sẽ bình tĩnh hơn, không ngờ khi ánh mắt

đạm đạm của hắn lướt qua ta, bỗng nhiên nhíu lại, vội vã quay đầu đi chỗ
khác.

Tiệc rượu kết thúc, Mộ Dung Khải không tiện ở lại lâu, ân cần thăm hỏi

Vương thúc liền cáo từ, từ đầu đến cuối không liếc nhìn ta, lỗ tai lại đỏ như
trứng tôm nấu chín. Mọi người thối lui, chỉ dư năm người chúng ta. Mộ
Dung Hoàng nháy mắt dũ bỏ hình thái đồi bại, nhảy xuống giường, hướng
về chúng ta khom người thật sâu: “Đa tạ các vị đến tương trợ!”

Ta cùng Tiểu Lam cũng vội rời khỏi sập, đứng ở phía sau Lâm Phóng

cùng Hoắc Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.