MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 548

không ngày đó sư phụ cũng sẽ không nguyện trung thành với hắn. Đã như
vậy, cứ đi theo phương hướng của hắn liền tốt.

Ta cũng không kém khí thế nhìn lại Lâm Phóng, ánh mắt hắn lướt qua

ta, ngừng lại trên người Mộ Dung Khải: “Tiểu vương gia, ngươi đem những
chuyện đã và sắp xảy ra mấy ngày gần đây, tỉ mỉ nói lại cho ta.”

————————–

Hai ngày sau. Lâm Phóng xúi giục Mộ Dung Khải lấy một số tiền lớn

hối lộ người trông coi phủ Nhị vương gia, để Mộ Dung Khải dẫn theo một
gánh hát Trung Nguyên tiến vào phủ.

Nói đến buồn cười, Mộ Dung Khải đầu năm có phủ đệ của riêng mình,

lại không được phong đất, quả thực có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Thế là
khi Lâm Phóng nói đến “số tiền hối lộ”, Mộ Dung Khải trừng to mắt: “Ta
không tiền, ngươi có sao?” Lâm Phóng liếc nhìn hắn một cái: “Tự nghĩ
biện pháp đi.”

Thế là Mộ Dung Khải đầu óc đơn giản chạy đến trước cửa một nhà giàu

nhất nhưng lại không có đạo đức trong thành cố tình té ngã một cái, sau đó
hung hăng gây chuyện đòi bồi thường. Bởi vì thanh danh của Mộ Dung
Khải luôn luôn tốt, trong thành người ta chỉ trách cục đá trước cửa đại phú
kia vì sao lại khiến cho tiểu vương gia anh tuấn dũng mãnh nhất toàn thành
vấp ngã.

Khi hắn đem đầu quấn băng, xách một túi tiền đến gặp Lâm Phóng,

Lâm Phóng chỉ khẽ gật đầu, nói: “Thân là Vương Tôn, không thể mỗi lần
cần tiền đều phải làm bể đầu. Lần sau nghĩ biện pháp khác.”

Thế là gánh hát thuận lợi tiến vào phủ Nhị vương gia, ngày thứ hai rời

khỏi, trong gánh hát có hai mỹ nữ được Nhị vương gia lưu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.