MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 547

vương gia Mộ Dung Hoàng tay nắm binh quyền, muốn dựa vào Đại Tấn ta.
Tam vương gia Mộ Dung Huân bản tính trung hậu, quyết trung thành với
Mộ Dung Hoàng. Ba nhi tử tranh đấu sôi sục, Vương thượng lại sớm đã
tuổi già sức yếu, ngày thường chỉ lo si mê vào mười lăm mỹ nhân trong hậu
cung của hắn.

Nửa tháng trước, thủ hạ của Mộ Dung Hoàng bỗng nhiên tụ tập trước

chốn đông người gây chuyện, thậm chí có một kẻ đánh vào vương cung,
ngộ sát một vị mỹ nhân. Truy xét xuống, là vì lương bổng quân đội không
đủ, quan bức binh phản lại. Vương thượng phẫn nộ, khăng khăng muốn
tăng thuế, Mộ Dung Hoàng biết là Đại vương gia sau lưng giở trò, nhưng
binh quyền vẫn bị đoạt.

Nói đến đây, Mộ Dung Khải đã là đầy căm phẫn: “Vương thúc ta một

lòng vì nước vì dân, lại bị tiện nhân như thế hãm hại. Nghe nói tháng sau sứ
giả Triệu quốc muốn đến Thổ Cận, bàn bạc việc liên minh. Thật sự làm
người đau đầu!” Nói xong bàn tay xoa trán, day day huyệt thái dương.

Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Này, Mộ Dung Khải, ngươi không cần miễn

cưỡng!”

Hắn không rõ nguyên do nhìn ta. Ta nói: “Ngươi không cần sầu muội,

sự tình như thế này để lại cho Vương thúc ngươi, để cho Lâm Phóng quan
tâm đi. Chúng ta là quân nhân, thời khắc mấu chốt chính là xuất lực. Chúng
ta cảm thấy mọi chuyện tồi tệ, nhưng bọn hắn lại hóa giải dễ như trở bàn
tay.”

Hắn có chút khó tin nhìn ta, lại nhìn hướng Lâm Phóng. Lâm Phóng

nghe đến đây, cười như không cười nhìn ta. Trên mặt ta không khỏi nóng
lên — hắn vì sao lại lộ ra biểu tình này?

Ta chỉ nói thật mà thôi! Mấy năm qua, ta dù ngu ngốc cũng rõ ràng, luận

mưu kế ứng biến, luận tâm kế, ta thế nào cũng thua kém Lâm Phóng. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.