MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 572

Dương giơ tay chém xuống, giải quyết hai ba hắc y nhân theo đuôi chúng ta
lên đây.

Men theo bãi sông chạy đi một hai dặm, đột nhiên có hai kẻ mặc áo bào

màu tro ngăn trở đường đi của chúng ta.

Trong đó một kẻ cao mà gầy, mặt mũi khô quắt; một cái khác vóc người

trung bình, vô cùng cường tráng.

“Hoàng Vương, ta phụng chỉ hoàng đế Đại Tấn, tới lấy mạng ngươi.”

Nam tử cao gầy cười như không cười nói.

Mộ Dung Hoàng cả giận: “To gan! Cuồng đồ nơi nào!”

Nam tử còn lại không mở miệng, cướp trước một bước, tấn công về phía

Mộ Dung Hoàng. Hoắc Dương mặt lạnh cắt đao, ngăn trở thế tấn công của
hắn. Nam tử kia phanh lại bước chân, mắt lạnh nhìn Hoắc Dương, trường
thương trong tay khí thế ngưng nhiên, cũng là một cao thủ.

Kẻ cao gầy kia lại ha ha cười: “Hoắc Dương Giang Đông? Để ta xem

hôm nay ngươi bảo vệ Hoàng Vương ra sao?” Kẻ đó lại nhìn hướng ta:
“Chiến hộ pháp, Trầm giáo chủ, các ngươi ở nơi này thêm một khắc, mạng
của Lâm minh chủ sẽ không giữ được. Giờ phút này hắn đang ở trên sườn
núi phía Nam.”

Trong lòng ta hoảng sợ, đao trong tay Hoắc Dương đã động, cùng hai kẻ

kia đánh thành một đoàn. Ta cùng Trầm Yên Chi không còn chần chờ, kéo
Mộ Dung Hoàng vòng qua ba người, phát lực chạy vội.

Là Lâm Phóng thực sự rơi vào trong tay bọn họ, hay chỉ là kế điệu hổ ly

sơn để bắt Hoàng Vương? Tiếng gió tạt cực nhanh qua bên tai, phía trước
lại có thêm một kẻ mặc áo bào tro ngăn trở đường. Trong tay kẻ kia không
có vật gì, chỉ là nhàn tản đứng ở bãi sông phía trước, nhưng mấy trượng
chung quanh nội khí ngưng trệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.