đưa cho mẹ ta. Mẹ lại lấy ra làm cái tã cho ta, thế là đêm đó, cha tuổi trẻ
khí thịnh thiếu chút nữa giết ta.
Cho nên khó trách lúc này, ta lại có ý nghĩ muốn giết người?
Lão nương liều mạng, không để ngươi rớt một chiếc lông tơ, ngươi thế
nhưng lại vì một nữ nhân xa lạ chắn đao? Ta nhìn nhìn nữ tử kêu Mộ Dung
Lâm, trong lòng khó chịu.
“Thanh Hoằng, Thanh Hoằng!” Chợt nghe thấy Lâm Phóng gọi ta. Ta
lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lại bắt gặp tất cả mọi người đều
nhìn mình, trong đó có cả Mộ Dung Lâm.
“Ừ?” Mới một chữ ra khỏi miệng, ngay cả chính ta cũng nghe được lửa
giận.
“Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, đi Thiên Sơn.” Lâm Phóng mỉm cười
nói, “Tiểu vương gia đã đem ý chỉ của Yến vương mang tới đây, chúng ta
lập tức có thể bắt tay an bài việc thu mua giữa hai bên.”
Ta đang muốn trả lời, Mộ Dung Lâm bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta cũng
muốn đi!” Mộ Dung Khải mắng: “Hồ nháo!” Mộ Dung Lâm không theo,
mắt lại mong đợi nhìn Lâm Phóng. Ta nổi giận, một người ngoài như ngươi
tham gia vào làm cái gì? Còn muốn liên luỵ Lâm Phóng bị thương lần nữa
sao?
Thiếu chút nữa ta muốn phát tác, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh
khách khí của Lâm Phóng: “Quận chúa, việc liên quan đến chuyện Tấn
triều ta cùng quý quốc hợp tác cơ mật, nếu quận chúa đi, rất không thuận
tiện.” Mấy câu nói nhàn nhạt, lại không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Mộ Dung Lâm không lên tiếng, cúi đầu.
Lâm Phóng lại nhìn ta một cái, dừng một chút rồi nói: “Ngươi có biết?”