MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 592

trên vải viết: “Siêu cấp cao thủ! Ta ở trong hầm!” sau đó buộc vào nửa
đoạn Quyết.

Ta cao giọng mắng: “Ngày mai đợi ta dưỡng tốt tinh thần, cái hố này có

tính gì, lão gia hỏa, ngươi ngày mai đợi ta trả nợ lại cho ngươi như thế nào!
Hừ!” Ta đem cầu băng quẳng lên, kèm theo Quyết.

Dựa vào lực cánh tay của ta, tuy rằng động này thẳng tắp, nhưng nếu

xoay tròn lực đạo, chí ít có thể ném ra xa vài chục trượng!

Lão gia hỏa kia yên lặng không thèm để ý khiêu khích của ta, trong đêm

tối yên tĩnh không tiếng động. Ta yên lòng, ôm vai tựa vào băng ngọc.

Dần dần, ta bắt đầu thấy buồn ngủ.

Mơ mơ hồ hồ, trên người một trận rét lạnh, trong lòng ta cả kinh, đại

khái trong lúc ngủ mơ nội tức lơi lỏng, còn chưa mở mắt, tay chân đã đông
lạnh không cử động được. Ta mơ màng mở to mắt, vội vàng vận khí, tay
chân mới dần dần ấm áp lên.

Chợt nghe một âm thanh trong trẻo quen thuộc: “Vậy cho ta và nàng

chết cùng một chỗ đi.”

Ta đầu óc đờ đẫn, có điểm không phản ứng kịp. Nhưng mà bên trên

thình lình xảy ra kình phong khiến da đầu ta run lên, ta đột nhiên ngẩng
đầu, chỉ thấy áo bào màu trắng quen thuộc phiêu lãng rớt xuống.

Ta không hề nghĩ ngợi, duỗi tay ra đỡ, lại không ngờ đến đôi tay đang bị

chết lặng vì đông lạnh này lại không thể điều khiển được. Mắt thấy hắn
chuẩn bị ngã xuống băng đá lạnh cứng, ta đột nhiên đề khí, thân thể lao
ra……

Tốt, đau quá…… Toàn thân xương cốt đều như muốn lệch khỏi, ta cơ

hồ có thể tưởng tượng ra ngực trước, đầu gối bị mặt băng va chạm thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.