MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 626

Tuy nhiên Lâm Phóng khẳng định có biện pháp.

Quả nhiên, nhìn quản gia gấp đến độ gà bay chó sủa nửa ngày, Lâm

Phóng rút ra một roi ở trên ngựa, cất cao giọng nói: “Quản gia, nếu như
không để ý, đường về này, sẽ do Lâm Phóng ta dẫn đi!”

Thật ra, ta rất ít khi thấy hắn thoải mái như thế — đương nhiên, ngày

thường lung lạc người lòng, thời điểm ấy hắn so với ánh mặt trời còn muốn
thân hòa cởi mở hơn.

Trực giác bỗng nhiên cho ta thấy là do hắn học được võ nghệ. Tuy rằng

chỉ có ba chiêu. Nhưng mấy ngày trước đây, ta cùng Hoắc Dương, quả thực
đối với ba chiêu trên, không thể xâm phạm được.

Ngày ấy, hắn cười, không phải là kiểu cười nhàn nhạt vân đạm phong

khinh, mà là nụ cười mang theo chút đắc ý cùng yêu thích. Ngày ấy hắn nói
cái gì? Đúng, hắn vào lúc không có ai nói với ta, Hoằng Nhi, nếu sau này
gặp phải tuyệt cảnh như lần trước, ta……

Lời của hắn còn chưa dứt, lại bị Hoắc Dương đi tới cắt ngang. Nhưng ta

biết, hắn muốn nói cái gì. Hắn muốn nói, hắn cũng có thể bảo hộ ta.

Nghĩ đến điều này, trong lòng ta mềm nhũn, lại cảm thấy hơi hơi đau

đớn.

Ngẩng đầu, lại bắt gặp trên băng tuyết mặt trời đỏ rực đã từ từ mọc lên,

ánh bình minh đầy trời, quang mang vạn trượng.

Minh chủ của ta, Lâm Phóng, liền đứng ở dưới ánh sáng đó, một thân

bạch y cưỡi ngựa đen, mũ nâu giày tím, thân hình thẳng tắp thanh tuấn. Khi
hắn từ từ quay đầu, khuôn mặt tựa ngọc tạc, mi đen tú mục, ánh mắt kiên
nghị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.